Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015


Enka là một thể loại nhạc Nhật nổi tiếng. Dù người ta có cần cân nhắc để xếp nó vào một kiểu âm nhạc truyền thống, nhạc enka hiện đại có liên quan đến một loại nhạc mới phát sinh ra từ khung cảnh của một sự bóp ép ngay sau chiến tranh của một loại nhạc Nhật không dùng nhạc cụ theo chủ nghĩa dân tộc như nihonjinron, trong khi chọn nhiều hơn một loại nhạc truyền thống nhiều hơn loại nhạc ryūkōka nổi tiếng vào trước chiến tranh trong nghệ thuật múa hát.
演歌 - Diễn ca - Văn hóa âm nhạc Nhật Bản Enka
Thuật ngữ “enka” được dùng để tham khảo các văn bản chính trị để sắp đặt nhạc hát và phân loại giữa hai phe đối lập nhau thuộc về Tự do và hành động đúng đắn của con người suốt thời Meiji (từ năm 1868–1912) với ý nghĩa là phớt lờ sự hạn chế của chính trị trên tốc độ bất đồng quan điểm chính trị – và trong ý thức này, từ nhận được trong từ “enzetsu no uta” (演説の歌) có nghĩa là “bài hát tốc độ”.
Nhạc enka hiện đại, đã được phát triển trong thời sau chiến tranh, là một loại nhạc ba-lê uỷ mị. Một trong các ca sĩ nhạc enka đầu tiên là Hachiro Kasuga, Michiya Mihashi và Hideo Murata. Có một học thuyết cho rằng nhạc enka hiện đại có nghĩa là “enjiru uta” (演じる歌), có nghĩa là “bài hát được trình diễn”. Thời phục hưng của nhạc enka ở dạng hiện đại bắt đầu từ một ngày vào năm 1969, khi Keiko Fuji bắt đầu trình diễn
Nguồn gốc
Văn phong: Ryūkōka • Rōkyoku • Min’yō • Tango • Blues
Văn hoá:  vào năm 1950. Cái tên bắt nguồn từ một loại nhạc vào cuối thế kỉ mười chín.
Các nhạc cụ đặc trưng: Phiên âm • Ghi – ta • Ghi – ta trống • Trống thùng • Đàn Piano • Kèn Saxophone • Kèn Trumpet • Kèn Trombone • Shamisen • Shakuhachi
Nguồn phổ biến chính: Nguồn phổ biến rộng lớn vào những ngày cuối thập niên 60 và đầu thập niên 70.
Loại âm nhạc
Bài hát Nhật đầu tiên sử dụng một nhánh của nguồn nhạc Enka hiện đại gọi là “Yonanuki Tan-Onkai” (ヨナ抜き短音階) hay là “nốt nhỏ không có điểm thứ bốn và thứ bảy (re và sol)”, người ta nói đó là bài hát của Rentarō Taki, là “Kōjō no Tsuki”, còn được gọi là “shōka” (唱歌) hay “bài hát của trường” vào thời Meiji. Không có trường độ nốt thứ bảy trong bài hát B nhỏ bé “Kōjō no Tsuki”.
Nốt nhạc là một hình ảnh hỗn loạn của “Yonanuki Chō-Onkai” (ヨナ抜き長音階) hay còn gọi là “Nốt nhạc khổng lồ không có điểm thứ Bốn và thứ Bảy (fa và ti)”, bắt nguồn từ một trong những nốt nhạc trước đó của Nhật Bản, “Nốt Ryo” (呂音階 Ryo Onkai).
Âm nhạc, được hình thành dựa trên nốt nhạc, có một vài điểm giống nhau so với nhạc blue, mà đã được một ca sĩ enka người Mỹ gốc Nhật, là Jero để ý đến. Lời nhạc của enka thường là về chủ đề tình yêu và sự thất bại, cô đơn, các khó khăn lâu dài, và kiên nhẫn đối mặt với khó khăn, cho dù mình bắt buộc phải tự tử hoặc phải chết. Dù Enka là một thể loại Kayõkyoku, nó lại được xem như là rất có ý nghĩa và giàu cảm xúc, dù nó không có sự nhất trí rõ ràng trong vấn đề.
Các ca sĩ enka bình thường sử dụng một loại nhạc gọi là Kobushi. Kobushi xuất hiện khi cao độ của giọng ca sĩ dao động không đều đến trường độ nốt, được so sánh với một hiệu ứng âm nhạc, mà rung động theo một chu kỳ bình thường. Kĩ thuật Kobushi không hề giới hạn đến enka, khi bạn nghe bài hát “Sant Lucia” của Ý. Vào cuối thập niên 30 và đầu thập niên 40, nhạc của nhà soạn nhạc Masao Koga có thể bắt đầu có ảnh hưởng đến các bài tụng kinh của Phật giáo Shomyo vì yêu cầu của giải thưởng âm nhạc này đòi hỏi ông sáng tác loại nhạc này. Dù Koga trở thành một nhà soạn nhạc, làm việc để suy xét để sản sinh ra sự sáng tạo cho thể loại này, nhạc enka hiện đại hoàn toàn khác dòng nhạc đầu tiên của Koga vì kiểu hát của các ca sĩ sau chiến tranh khác xa kiểu nốt Kobushi của Koga. Một ca sĩ enka hiện đại, Takeshi Kitayama đã nói:” Tôi hoàn toàn bối rối vì âm nhạc của ông ấy [ám chỉ Koga] hoàn toàn khác ca sĩ khác”.
Nhạc enka cũng được cho là truyền thống, lý tưởng hoá,hay hướng đến tiểu thuyết hoá trong văn hoá và quan điểm của Nhật Bản. Ca sĩ enka, đa số là phụ nữ, thường hay trình diễn trong trang phục kimono, hay trong váy ngủ. Phần biểu diễn của các ca sĩ enka nam thường hướng về trang phục hình thức, hay trong một số buổi diễn, là quần áo truyền thống của Nhật. Những cách gật đầu theo truyền thống Nhật Bản thường phổ biến trong nhạc enka. Giai điệu của nhạc enka chủ yếu là hoà âm kiểu Tây, nhưng nhạc cụ bao gồm shakuhachi và shamisen, khiến nó có vẻ “Nhật” hơn.
Thể loại này được gọi là enka và cũng được nói là một sự phân loại thích hợp cho giải thưởng âm nhạc cũng như nhạc J-pop. Ví dụ, Harumi Miyako, người đã được công nhận là một ca sĩ enka, đã nói rằng:” Tôi không nghĩ rằng mình đã từng hát nhạc enka” và “Thật sự, lúc đó tôi không cảm nhận được một chút điều kiện enka nào cả khi tôi trình diễn”.
__
Yêu Nhật Bản - Nhạc Nhật Bản

0 nhận xét:

Đăng nhận xét